Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Có nhiều khi, tôi cứ nghĩ liệu khi người yêu cũ lấy chồng thì cô ấy có mời tôi không?

Đó là một title rất dài mà có lần tôi đã suýt viết thành một truyện ngắn, mà sau đó lại dang dở, như rất nhiều sự dang dở khác của cuộc đời này.
Nếu sự sống là một món quà, thì có lẽ nó là một món quà rất lớn, lớn tới mức người ta mất quá nhiều thời gian để bóc lớp vỏ, để gỡ những cái nơ, để rớm máu bởi đinh gim, để hồi hộp mở chiếc hộp ra và lại thấy một món quà bé hơn được bọc y hệt bên trong, và người ta lại miệt mài bóc tiếp. Có lẽ đến cả những người đã bóc xong hết món quà ấy rồi, cũng chẳng bao giờ nói cho những kẻ còn đang hì hục bóc mở kia, bởi nó là một bí mật kỳ diệu mà con người phải tự khám phá - mặc dù đã có đôi khi tôi tự hỏi liệu có phải ở trong cùng của gói quà ấy chẳng có gì cả không? Đó là điều tôi nghiệm ra được khi xem Kungfu Panda, phân đoạn Gấu trúc hăm hở mở Thần long bí kíp ra và ngỡ ngàng nhận ra rằng cuốn bí kíp mà những cao thủ võ công săn đuổi cả một đời, lại chỉ là một cuộn giấy trắng.
Vào những ngày Hà Nội rất thất thường này tôi muốn sống chậm hơn, chắc bởi ngay cả thời tiết mà mình còn không theo kịp nổi thì nói gì đến mọi người xung quanh. Tôi tránh công việc một chút, bạn bè một chút, tránh gia đình một chút, tránh cả chính mình một chút, tôi để lại em trọn vẹn - ở cạnh đó – như một niềm an ủi ngọt ngào của cuộc sống ngày càng buồn tẻ. Tôi không biết bạn tìm thấy bao nhiêu niềm an ủi từ tình yêu, hoặc với một số người thì nỗi đau chiếm phần trăm nhiều hơn, nhưng chắc với tôi nó mang một ý nghĩa quá lớn, nói theo cách của Ellen thì là “phần còn lại của những gì chúng ta không bao giờ nói ra”. Lâu lắm rồi tôi không nói ra, hoặc cứ một ngày tôi không nói ra là tôi yêu em thì dường như tôi đã cảm thấy là quá lâu rồi.
Trong quá trình tôi vẫn mòn mỏi đi tìm ý nghĩa của cuộc sống ấy, em ở bên, không quá ngắn không quá dài, đủ để tôi nhận ra rằng em cũng là một phần của cái thứ ý nghĩa tôi vẫn đang tìm kiếm đó.
Đến thăm Zany, thắp nén hương, thở dài một cái rồi lại bước xuống nhà cố mà nở một nụ cười với mẹ em, sợ nếu buồn thì mẹ em cũng lại buồn. Lúc ra xe, cảm giác D. cũng nghèn nghẹn, nhìn thằng em mà lại càng thương. Tôi cứ nghĩ mãi rằng cuối cùng liệu có phải sống đủ để người ta phải nhớ mình, thì có phải là sống tốt không. Và thế là về nhà với suy nghĩ như title của note. Không biết rằng khi người yêu cũ lấy chồng thì có mời mình không nữa, biết đâu lại nhạt nhòa quá. Những đời sống đôi khi phù du, càng muốn níu kéo những thứ mình cho là giá trị của cuộc sống, thì lại thấy càng như tuột đi một ít. Có lẽ con người ích kỷ một cách quá lý trí để nhận ra rằng những gì mình đang mất đi có lẽ còn nhiều hơn những gì mình sẽ đạt được?
Trong một đêm quá mơ hồ mà dường như cảm giác những cơn bão sắp tràn vào thành phố là quá rõ, tôi rất muốn nghe lại một bản nhạc của Đỗ - bản Cầu vồng đêm mưa – đúng cái đoạn “Anh là như thế, em là như thế…”

Zest.
HN. 15.07.10

1 nhận xét: