Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

For the rain today.

Hà Nội bắt đầu bằng một ngày mưa rất dài.
Tôi xem Marley & Me và nằm dài nhìn qua cửa sổ lớn. Phải thú thật là tôi bắt đầu thích những ngày mưa từ lúc nào không rõ, nhưng nó đã đi vào quá nhiều câu chuyện và tùy bút của tôi. Giờ lật lại những tùy bút cũ của tháng 7 hay tháng 11 của một năm nào đó, tôi vẫn cho rằng mưa là một chủ đề ưa thích hoặc tình cờ ở trong đó.
Đôi khi vì mưa làm cho tôi cảm thấy bớt bất an hơn, có lẽ lý do này thật ngược đời bởi tôi mệnh Hỏa và đáng ra phải rất sợ cái thứ nước mỏng manh mà mạnh mẽ rơi xuống từ vô định này. Nhưng tôi lại thấy rất dễ chịu. Mưa gợi nhắc nhiều, bởi mưa như kéo dài mọi thứ ra hơn.
Tôi nhớ những ngày mưa ngồi Segafredo Zanetti với Zz ngắm người qua lại, tán gẫu về tuổi trẻ, cuộc sống, tình yêu, công việc, và về những ngày nắng. Những cuộc trò chuyện phù du này nuôi sống quãng thời gian con người ta dần trưởng thành.
Tôi nhớ ngày mưa nghe nhạc Norah và uống rượu giữa suối với một người bạn từng đi không biết mỏi, rồi cũng dừng lại và có một gia đình (có lẽ là) hạnh phúc.
Tôi nhớ những ngày mưa ngồi triền miên ở quán rượu quen, từ tháng này qua năm khác, ngồi để thấy mình vẫn là một sinh vật biết suy nghĩ, biết buồn rồi cười hay biết vui rồi khóc, ngồi để tìm lại một chút gì chậm nhất còn đang sót lại ở cái thành phố sống quá nhanh này.
Tôi nhớ những ngày mưa Hà Nội và cả không Hà Nội, nhớ rằng mình từng là một cơn gió quá mạnh mẽ và tự mãn, thổi qua những miền đất xa lạ để đong đầy cho cái bóng phía sau.
Mà như người ta nói đấy, có nhìn lên mặt trời thì mới biết rằng ánh sáng ở phía trước còn bóng tối ở phía sau. Câu này là một câu ngạn ngữ Ai Cập thì phải, nó nhắc tôi rằng mưa làm cho người ta mụ mẫm đi, về con người, về thời gian, về tất cả.
Nhưng tôi thích những ngày mưa ấy, bởi trong những ngày mưa ấy có những người mà tôi yêu quý hoặc từng yêu quý, có em - vẫn luôn có em, và có cả chính tôi. Chứ nhiều lúc, tôi cảm thấy mình còn chẳng có nổi chính mình.
Nối sợ hãi, niềm khao khát, những bí mật ẩn chứa sâu nhất trong tâm hồn, please có cái gì khác làm cho tôi thấy những điều đó rõ hơn ngoài những cơn mưa tầm tã. Đó là những chiều ngồi swing in the deep feeling như thế này với gạt tàn đầy và HBO bật triền miên không bao giờ chuyển kênh.

Ah, đừng nói với tôi là muốn chiêm ngưỡng cầu vồng thì phải biết chịu đựng những cơn mưa, hãy nói là muốn được thấy những cơn mưa thì phải biết đi qua những ngày nắng, và như thế, life goes on.

Rain, dearest friend.
You know just when to pound on my head.
I know there is more to this world, than
what I have given from inside myself.
Just as the rain keeps coming
a relief from hellish fever-
Blood keeps flowing even after
you think you've let it all out of you.

And the rain finds a way to beat on my window
again,
to ask me when it can come in.
I don't know, I don't know, I don't know!

[poem by BTTRFLAYSCAR]

HN. 21.07.2010
Zest

7 nhận xét:

  1. Đọc blog của bạn và nghe the lonely shepherd trong office cubicle phải nói là hợp :)

    P.S. Ở Sing cũng đang mưa.

    Trả lờiXóa
  2. Da~ co 1 ai do cung noi voi minh la note cua minh rat hop de doc o office.
    dieu nay ko ly giai dc.

    Trả lờiXóa
  3. http://bttrflyscar.blogspot.com/2010/07/rain.html


    xin vui lòng cho tôi tín dụng cho công việc của tôi Tôi là tác giả

    Trả lờiXóa
  4. Hợp là vì note bạn mang những cảm giác và suy nghĩ mà thường người ta quên mất khi ở trong office.

    Trả lờiXóa
  5. haha oh yeah i forgot.just added.
    because i find it around the internet so dont know that poem was done by you, scar.

    Trả lờiXóa
  6. mưa rất nhiều, tràn ngập truyện của anh, nên em cũng từng nghĩ anh thích mưa...cả những ngòi bút vẽ nữa ^^.chỉ có điều em toàn đọc truyện anh vào ngày nắng thôi, cho nó khô bớt những dòng văn :d

    Trả lờiXóa