Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Nồng nàn Hà Nội

Đó là bài hát tôi hay nghe nhất vào những ngày như thế này của Hà Nội, khi mà Hồ Gươm ngập lá vàng - trước khi "được" những người công nhân vệ sinh quét sang một bên. "Hà Nội cực kỳ đẹp vào những lúc chuyển mùa" - một người bạn lâu ngày không gặp từng nói vậy. Thực ra, nếu nói cho đúng thì không phải khi nào chuyển mùa cũng thú vị, bởi thời tiết đôi khi trở nên rất kỳ quặc. Lúc nắng đột xuất lúc mưa bất chợt, mà cái nắng hay cái mưa Hà Nội cũng đều rất độc.
Nhưng thôi không nói về chuyện thời tiết, cái chủ đề này vốn rất nhạt nhẽo - cũng như tất cả các em dẫn chương trình dự báo thời tiết.
Hà Nội đẹp theo những cách của riêng nó mà mỗi người có thể tìm thấy một góc cho mình.
Đó là những quán trà chanh mọc lên đúng theo từng ngày - bạn tôi bảo mỗi ngày mùa hè có khi Hà Nội lại đẻ ra thêm 1 quán trà chanh vỉa hè - con số này có vẻ hơi ít. Nhưng trà chanh, cũng như trà đá, rất hấp dẫn cá nhân tôi - không phải vấn đề của độ ngon, càng không phải vấn đề của trai sang gái chảnh - đó là vấn đề của câu chuyện, trà đá có những câu chuyện của nó, thứ mà trong hành trình cô độc của người viết văn cần tới để làm mới chính mình.
Đó là những buổi sáng tỉnh dậy, hoặc chưa ngủ khi mặt trời giống như chưa lên, ngồi mở hàng cho một quán phở bất kỳ nào đó, ra Thợ Nhuộm vớ lấy mười tờ báo ngày, ra Thọ gọi 3 cốc cafe và ngồi đọc cho bằng hết. Vừa đọc báo vừa ngắm phố. Không có gì thích thú hơn việc nhìn Hà Nội tỉnh giấc: vài nhân viên công sở ngái ngủ phóng như bay, dăm ba gái làm đêm vừa đi bộ vừa bấm điện thoại chíu chíu, mấy cậu bé oánh giầy hăm hở hơn hớn...
Đó có thể là một ngôi chùa nào đó vào một ký ức nào đó, xa lạ đến mức giờ chính tôi cũng không còn nhớ rõ. Nơi có những âm thanh kỳ lạ của cuộc sống - âm thanh của tiếng gõ mõ, âm thanh của nước, của lá, của gió, của khói... Những cảm giác đó thì lại rõ ràng và rành mạch, còn con người thì bỗng trở nên mờ ảo, như chưa từng có cuộc yêu đương.
Đó thậm chí còn có thể là việc được gội đầu bằng menthod shampoo, việc nằm ườn trong một hotel nào đó với điều hòa chạy hết công suất và lười biếng cả ngày xem Discovery, việc ngồi ở một góc Highland Nhà Hát lớn và cắt móng tay... những việc nhảm nhí này đều trở nên thú vị vào lúc Hà Nội chuyển mùa, thế mới lạ.
Nếu để mà viết tùy bút theo mùa kiểu này thì cũng dông dài lắm, thế nên thôi, trở lại đọc nốt cuốn sách phù phiếm của Phan Việt vậy.
Vì Hà Nội thì vẫn ở đó.

24.05.10
Zest.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét