Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

No tittle 1 :)

Tôi thường nghĩ quá nhiều về cuộc sống. Đó là điều mà ai trong số những người tôi gọi là bạn cũng nói vậy.


Vậy mà có đôi khi, tôi cảm giác mình chẳng hiểu gì về nó, về ý nghĩa của nó, về cách làm cho nó tốt hơn, và cả về việc duy trì nó. Có lẽ tính đến thời điểm bây giờ thì thứ tốt nhất mà tôi có thể duy trì là hút thuốc, nó giúp cho việc tư duy tất cả, kể cả viết ra những dòng này.
Suy cho cùng, cuộc sống giống như một thứ gì đó không nhất định, mà ở từng moment nhất định thì người ta cảm nhận nó theo một cách nhất định.
Có rất nhiều sáng tôi thấy cuộc sống giống như một ly cà phê ít sữa - khá đắng mà vẫn hơi dịu ngọt - nhưng chính ra như vậy cũng dễ chịu, tôi có thấy uống nó cả ngày, từ mùa này qua mùa khác. Bởi tôi đã quen với nó.
Có rất nhiều chiều tôi lại thấy cuộc sống giống như một người bạn đi xa - có cũng được mà không có cũng được, mọi thứ cứ trở nên nhạt nhòa và nhạt nhòa hơn, đến nỗi khiến con người ta quên đi những thứ đáng ra rất quan trọng - nhưng trong thâm tâm thì mong đợi một sự trở về vô hình nào đó?
Có rất nhiều tối tôi cho rằng cuộc sống phải là một chiếc điện thoại di động - nó không rung lên thì cứ thấy thiêu thiếu mà nó kêu lắm quá thì cũng bực mình.
Còn đêm thì nhất định cuộc sống phải giống một điếu thuốc rồi, cháy dang dở mãi, chưa hết điếu này đã châm sang điều khác...


Cứ như thế mỗi ngày của tôi trôi qua, bắt đầu bằng việc ra quán cafe gọi một thứ thức uống không biết là yêu thích hay thói quen, đọc một đống báo không biết là thú vị hay đơn giản, trò chuyện với vài người bạn không biết là thân hay có mặt đúng lúc, và để ngày trôi qua không biết rằng nó đã trôi qua.

Zest.
05.10

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét